Chiều nay ta đã rẽ lối thu sầu
Đem tiếng cười an táng đáy vực sâu
Trang nhật ký chỉ mấy dòng ảm đạm.
Không còn trẻ mơ phù hoa lơ đãng
Cũng khô rồi giọt nước tình khóe mắt
Phủ rêu xanh những buổi chiều hiu hắt
Trong tim ta quặn thắt bởi buồn đau.
Ở ngoài kia cuộc sống có muôn màu
Ta cũng chẳng tìm đâu ra hạnh phúc
Ở giữa rừng ta là cây gỗ mục
Đang hóa dần thành đất một màu đen.
Trong tim ta rách nát không thể liền
Cứ cắn rứt triền miên đau đớn lắm
Ta đơn độc thật lòng không muốn thế
Trước tình đời đành giả điếc giả câm.
Chân bước qua những mỏi mệt thăng trầm
Mải mê tìm chút hạnh phúc phù vân
Vui chẳng thấy chỉ mủi lòng đón nhận
Mỗi lần yêu là lận đận mỗi phen.
Cuộc đời ơi sao quá lắm ưu phiền
Cứ bắt ta chịu bao nhiêu cay đắng
Ta cảm thấy hồn ta luôn trĩu nặng
Danh phận này giờ bất hạnh lên ngôi.